Cảm xúc Mùa Thu

Được gì kiếp sống phù du?
Yêu thương cũng có mây mù ly tan
Gió chiều thổi nhẹ Thu sang
Sao lòng tôi mãi mênh mang giọt sầu...?

Cơn gió chiều lành lạnh, tôi nhìn ra cửa không gian ở đây với tôi thật xa lạ, từ những góc phố những con đường, quá mới mẻ không một chút thân quen ... thời gian cứ trôi qua và tôi vẫn phải sống dù với tôi cuộc sống chỉ là những vay mượn ...không biết từ lúc nào trong tôi đã có suy nghĩ như vậy, từ những suy nghĩ cho đến việc mình làm ai cũng có cái lý của mình và luôn cho mình làm như vậy là đúng... tôi được sinh ra vào mùa thu  với tôi mùa thu là mùa đẹp nhứt và có nhiều ý nghĩa của cuộc sống ...tươi đẹp ...tàn úa ... xác xơ ...trôi theo mây gió và trở về cát bụi, mùa Thu cho tôi những cảm nhận như vậy thật đúng với đời mình... tôi đã sông và nghĩ về cuộc sống như vậy, mọi thân quen từ một cái duyên gì đó ,khi sinh ra đời số phận tôi đã như vậy , dù sinh ra  trong một gia đình đông con nhưng tôi thật lẻ loi , tôi luôn nghĩ và đặt mình vào một vị trí một khuôn khổ cố định tôi mong những gì tôi làm luôn tốt đẹp , luôn mong người thân yêu của mình được vui vẽ hạnh phúc...Tôi dùng thời gian của mình vào những việc gì tôi có thể làm được và luôn nghĩ đến người thân của mình ...tôi trở nên gan lì , trong tôi không có sự ganh tỵ ,tôi luôn ngăn nấp phân chia rõ ràng dù trong tư tưởng , tôi có rất nhiều bạn bè nhưng tôi không lẫn lộn họ vào nhau , bạn học. bạn làm ăn bạn đi chơi , tôi dùng thời gian , không gian riêng mà chơi với họ, khi tôi làm gì thường để hết tâm tư, luôn rất thật dù là những mẩu chuyện đùa vui với nhau ,tôi không muốn bạn mình lẻ loi hay mất vui khi nghe những câu chuyện mà họ không hiểu, hay xã giao với người họ không hòa nhập được ...tuổi trẻ của tôi trôi qua như vậy , không hoài bảo không ước mơ gì cho bản thân mình ...tôi rời xa nơi chôn nhao cắt rún tìm môi trường mới cho dể thở đúng với nghĩa như vậy ...nhưng suy nghĩ về cuộc sống của tôi không thay đổi, dù ở đâu tôi cũng đơn độc và lẻ loi ... tôi sống và làm gì cũng nghĩ đến người thân của mình...tôi trở nên gan lì vì tôi không biết sợ , con người ai cũng sợ chết  còn tôi thì không do tôi từ nhỏ có những cơn đau , khó thở đến nghỉ thà chết còn sướng hơn ... khi vượt biển với cài chết trước mắt ,biển cả mênh mông còn tôi dù sinh ra vùng sông nước nhưng không biết bơi , nói ra khó ai tin cũng như dù tôi có nhiều bạn bè với tuổi xuân phơi phới mà không biết tình yêu là gì , không biết hẹn hò không công viên ghế đá ...vì tôi sống theo suy nghĩ của mình , tôi không nghĩ đến không cho mình cơ hội , cũng không cho ai cơ hội ...nhưng tôi biết một điều những khi trời mưa bạn bè của tôi ai cũng nhớ đến tôi , mổi khi có mây đen kéo đến cơn gió lành lạnh là tôi chạy ra đường lúc nhỏ thì chạy xe đạp , lớn thì xe gắn máy ai cũng  có rất nhiều lần phải cùng tôi đi trong mưa đền khi tạnh mưa mới về , có khi bịnh vì dầm mưa quá lâu có khi thương tích đầy mình khi xe chạy xuống ruộng hay lên những bãi cát bên lề đường ...dù có bị gì thì tôi cũng không bỏ thói quen đi trong mưa ... Khi đến đây mọi thứ mới lạ , nhưng suy nghĩ về cuộc sống của tôi vẫn không thay đổi ... tôi vẫn sông và suy nghĩ về 2 chữ Nợ Duyên ... vẫn gan lì chấp nhận và làm theo suy nghĩ của mình ...luôn nghĩ những gì người ta làm được mình cũng làm được , nếu họ hơn mình do họ có điều kiện hơn mình , chỉ có thói quen đi trong mưa tôi không làm được ...tôi không thấy buồn khi tôi thất bại tôi chấp nhận và tự an ủi mình tôi đã cố gắng làm hết khả năng của mình ...tôi làm gì cũng nghĩ cho người khác , mong họ luôn an lành vui vẽ ...nhưng những việc tôi làm chỉ do suy nghĩ của tôi ...tôi còn nhớ khi con trai tôi học xong tiểu học, trường học tổ chức cambing 1tuần , lần đầu tiên tôi xa con như vậy ,tôi chạy theo sau xe bus tới chỗ cambing ,là một vùng rừng núi hoang du , tôi mổi ngày sống trong lo lắng nhớ thương con sợ nó đói lạnh dù tôi đã chuẩn bị cho nó không thiếu thứ gì... đến ngày thứ 3 tôi làm những món he thích ăn và đến chổ cambing thăm con ... mới 3ngày không gặp tôi cứ tưởng lâu lắm tôi khóc vì thương nhớ và vui khi ôm nó ... he cũng khóc , nhưng he đẩy tôi ra và nói " mẹ về đi , bạn nhìn con kìa sao mẹ lên đây chi , ba mẹ bạn con đâu có ai lên đây, mẹ đem đồ ăn về đi con mới ăn xong ..."  trên đường về tôi đã nghĩ ra được cảm nghỉ và việc làm của mình chỉ một mình hiểu...tôi thì khóc vì nhớ thương con khóc vì vui khi ôm nó vào lòng ,còn con tôi khóc vì tôi làm nó xấu hổ với bạn bè... ngay cả con mình cũng không hiểu được mình ...Thời gian trôi đi,tôi vẫn sống và làm việc theo suy nghĩ của mình...đến khi con trai bỏ tôi ra đi chỉ sau sinhnhật tôi 6ngày...không có niềm đau nào có thể so sánh hay hình dung ra được , mọi cảm giác nơi tôi như biến mất ,tôi hoàn toàn sụp đổ, nhưng tôi không thể chết được khi tôi nghĩ cha mẹ tôi sẽ giống như tôi lá vàng khóc lá xanh... tôi vẫn gan lì sống với suy nghĩ của mình, tôi sống vì trách nhiệm  vì bổn phận tôi không thể trốn chạy, tôi còn 2 con gái phải lo ...nhưng cuộc sống tôi hoàn toàn thay đổi , tôi nhìn lại thời gian đã đi qua , nhìn lại mình cái gì tôi cũng có ...nhưng thật sự tôi không có cái gì ... tôi đã sống vì người thân của mình nhưng ai cũng có cuộc sống riêng của họ, tôi thấy mình lẻ loi đơn độc ngay chính bên cạnh người thân của mình... Mùa Thu năm nay tôi thay đổi môi trường sống , tôi bỏ hết những thứ thân quen với những niềm đau , với những con đường ngập lá vàng ,nơi tôi đã đi về hơn 20 năm ...Bây giờ mổi khi mùa Thu đến tôi không biết mình nên vui hay buồn , không biết nên cười hay khóc , ngày tôi sinh ra đời và vài ngày sau tôi có những mất mát đau lòng cả đời tôi không bao giờ quên
Khi tôi khóc không phải vì đau khổ
Khi tôi cười chưa phải lòng đã vui
Nước mắt tôi rơi có khi vì hạnh phúc
Miệng tôi cười che đậy nỗi thương đau...
... với tôi vui hay buồn cũng như nhau , vì hôm qua có vui hôm nay ngồi nhớ lại chỉ là nỗi buồn vì không còn nửa... chỉ có cảm nhận hạnh phúc khi mình vẫn còn nhớ và hiện diện trong cuộc sống.
Bâng khuâng phố vắng chiều mưa...
Mình tôi một bóng lưa thưa giọt buồn... 
Lang thang đếm giọt mưa thu... 
Người đi để lại mây mù xót xa...        
Mùa Thu , mùa của YêuThương ... mùa của vấn vương... cảm ơn mùa Thu với những hữu tình tươi đẹp... nhưng rồi phai tàn chỉ còn lại những vấn vương không bao giờ phai nhạt .
                                                                 Sep 29 2013
                                                                           KS